Đóng góp trong Lá Thư Tu Học tháng 1, 2008 của tăng thân Thuyền Từ vùng Hoa Thịnh Đốn
Ngày quán niệm đầu mùa đông
Đầu tháng mười hai trời nắng lạnh
Lá khô còn quyến luyến cây cành
Lờ lững bay vờn trong gió nhẹ
Trước khi rời kiếp sống mong manh.
Họa:
1- Cùng ngồi bên nhau đâu thấy lạnh
Tăng thân mình như cây liền cành
Nương nhau tu tập trong chánh niệm
Cẩn trọng từng giây phút mong manh.
2- Nghe băng pháp thoại quên cả lạnh
Bụt thở, Bụt đi dưới cây cành
Mình thở, mình đi cùng với Bụt
Thấy đời an lạc dẫu mong manh.
Hoàng-Tâm
Oakton, VA
12/01/2007
Five simple rules to be happy
1. Free your heart from hatred.
2. Free your mind from worries.
3. Live simply.
4. Give more.
5. Expect less.
Tâm không hận sầu
Trí không lo âu
Sống đời giản dị
Lòng thương thật sâu
Giảm bớt mong cầu.
Năm điều đại nguyện
Hạnh phúc hiện tiền.
Kỷ Cương Chân Tịnh Nhãn chuyển ngữ.
The leaves of one tree
When we arrived for a winter retreat, the hall way in the Claymont Court building was lit up with lights. It was a cold, windy night and the retreatants came in with heavy winter jackets. We hugged each other with deep breaths and beaming smiles. Claymont Court was more like a mindful ski resort as it lacked the loud noises and chaotic actions. Around the dinner time, a sound of gentle bell was rung that subdued all noises and motions. Everyone went back to rest on their mindful breaths, and the whole room came to a complete quiet place. We had our first meal in silence. A bit later, Anh Huong came down and sat in front of my husband and me. She gave us a gentle, motherly smile, and expressed her appreciation to my husband for driving me here. Anh Huong agreed that as soon as we finished the dinner, he should head home to be with our three teenagers, and assured him that I would be safe during my stay.
During the three days retreat and in slowness and mindfulness, I could see and feel more what happened inside of me as well as the surrounding environment. More importantly, I was safe and well taken care of as Anh Huong promised. I was pampered with fresh country air, well-fed with organic vegetarian foods and accompanied by gentle friendship. I noticed that the head chef often joined us in the sitting and indoor walking meditation. This time, she also joined us for "touching the earth" (thiền lạy) meditation and sat next to me. At the end of this event, Anh Huong carefully guided us through "hugging meditation". As if it were the last time we saw each other, we hugged each other in three long breaths of respect, appreciation and love. The chef hugged the person on her right, then me, and by that time her eyes and mine were filled with tears. Since she spent the whole morning cooking, I could smell the food from her body. This fragrance touched my heart and led me back to the cozy days in Vietnam when I was woken up by the smell of my mom cooking on the first day of Vietnamese New Year festival (Tết). In silence, I thanked the chef for all the tasteful and nourishing foods. She was not just a chef but also was a dear sister making meals for us. Some of her deserts were incredibly delicious. She baked the best brownie that I have ever tasted, and I wished you were there to enjoy them with me. I was savoring each small bite and swallowing them slowly. On this weekend I could do what I could not in a busy life: my mind and heart were with the food and drink in each meal. I loved to hold a cup of tea with both hands and let its heat warming my cold hands. I slowly drank one sip at a time and was feeling the tea being absorbed gently by all tiny cells of my whole body. As the night came and in the silence of warming companionship of my two roommates, I quickly fell to sleep. It was more like a vacation than a religious retreat as I actually had the time and space for myself to rest.
Within the sangha's cradle, I allowed myself to be fragile. The little wounded girl inside of me had a chance to breath, to sob, and to ask for the compassion and acceptance of the human beings around. Anh Huong's dharma talks showed us the way to practice no-self (vô ngã) by looking at our hands. Using the mindful and compassionate breaths, she invited us to the past, looking deeply at our ancestors' traits existing in each vessel of our hand. Joining her invitation, I found my own suffering intertwining with my ancestors' torments. By contemplating the past deeply, I saw my mom, the only daughter growing up in a well-established family with a few hundred years old history and influenced deeply by Confucius teaching. In that culture, the girl was worth nothing because her father believed that she would soon belong to another family as she grew up and be married. Therefore he would not invest much in her education. My mother had the education of a fifth grader while her younger brothers went to college abroad and later became doctor, professors and law enforcer in the US and Canada. Because her children don't carry her last name, my siblings and I were often treated as "outsiders" (ngoại tộc) by her dad. My mother grew up with her voice often being ignored and her presence was irrelevant. I was more fortunate as my parents worked hard to give me the best education in Saigon. Witnessing the lack of education and the mistreat that his only sister endured from my paternal grandfather, my father offered me the same opportunities, attention, affection and love that my brothers would get. Sadly, nobody was aware of the seeds of unworthiness that played a big part in my mom's identity and quietly being passed onto her children. Nobody addressed these real issues as I often feel insecure and left out while my other siblings set out ambitious goals to establish their own identities and reputation as their ways to mask out the feelings of being rejected. We may achieve the wealth and certain positions in our society but we are often lost in dealing our own frustration and resentment toward the maternal family. I am now not surprised if somebody would comment that many characters of my siblings are also mine. The practice helps me to recognize that my siblings and I came from the same seeds and were raised in similar environment; it is understandable and inevitable that we would behave alike. Once I became more humble, I learned that the collective karma is much more powerful than I had thought. As I looked back into my own past and present way of living, I saw my days are busily filled with activities to expand my intellectuals, to make acquaintances, to earn a comfortable lifestyle and to join the tasks of helping others without realizing that the deep seeds in my sub-consciousness are controlling my thoughts, speeches and actions. The intellectual knowledge of Buddhism and Christianity and the satisfaction of doing good deeds had minimal effects in winding down the strong waves of negative emotions that contain potential destructive force. But in calmness and mindfulness, the Buddha’s wisdom and the sangha's compassion shed light on this dark corner of mine. This was the first time I truly connected to my ancestors and their greatness and weakness. I remembered spending many summer nights at my grandfather's home and he had shown his care and love for me in private. He boiled hot water for me to bath, told me stories of his childhood with his younger sister, his love for the first wife who died young while giving birth to the first son, read books and instilled the love for literature and history in me. I no longer blame him for not being able to display that soft, gentle part of him toward me in public. I now understand that many men of his generation living in such culture wouldn't have such skills and probably would not have known how to behave differently. My resentment was melting away, my heart was filled with his love for me, and mine towards him. I see that they didn't have the chance to practice mindful breathing as I do now. Walking on this path of understanding and love makes my soul soft and cleansed. Mistakes and regrets were a part of the past while hope and happiness are right here under my steps.
We live six hundred miles away from where my grandfather was buried twenty years ago but I never went to visit his grave. The twenty first century's transportation system offered many opportunities to do so but for many years, I have down-played the importance of such visit to rekindle our relationship and often found good excuses for not doing so. Since I got back from this retreat, the newly found understanding and love for my grandfather made me, for the first time, wanting to visit his resting place. My husband drove my mom and me to Canada this fall to visit his family and my uncle. He liked the idea that all of us would visit my grandfather once we got there. My uncle took his wife, my first cousin, my mother and us to the cemetery. He and my husband had the bonding talk in the front seats, while my mom and I caught up in the stories of our lives with my aunt and my cousin in the back. We all had a lovely time during the ride. It was a cold, windy day at the graveyard, but I dressed properly for the weather and felt warm by the family love and re-connection. I stood in front of my grandfather's grave and lit up the incense. With the mindful breaths, I first expressed my gratitude and respect for all the ancestors then offered this wholesome feeling to my grandfather.
As we left the cemetery, a new chapter in the family annals (gia phả) about my maternal family tree was being written. It would record the fact that my grandfather has always been in me and will always be in my descendants. The DNA test has been and will always be supporting this notion and nobody can deny or alter this fact, not even I or my grandfather. Gender, last name and success wouldn't signify how we relate to each other but real blood, true love and deep understanding would. It also openly recognized that each individual had their own will and place in the universe. In many fiction movies, the main character uses time machine to travel back to the past or forward to the future to create or stop certain actions in order to save the destruction of the present. My real-life experience proves that by understanding the past deeply and mindfully living in the present moment, one can transform mistakes of the past, minimize its effect and thus change the course of the present and future.
Lately, each time I sing and practice in the spirit of the song below with the sangha:
We're all the leaves of one tree,
We're all the leaves of one tree,
The time has come for all to live as one
We're all the leaves of one tree
I see that my grandfather is joyfully singing it with me, and we let each word sunk deeply into each vessel of our body. Nothing could take us a part! I am a leaf of one tree just like my grandfather is and am "falling gracefully without regrets" into the cradle of the Three Jewels.
By a retreatant
December 2007
Sau một lần nằm xuống
Buổi chiều mùa Đông mới năm giờ chiều mà trời đã chập choạng tối. Trên con đường tôi đi làm về mỗi ngày, cảnh vật chung quanh đã ngả sang màu tím. Hôm nay là thứ Năm. Tối nay là ngày tôi có được vài tiếng đồng hồ dành riêng cho sự thực tập dừng lại. Dừng lại là sự thực tập mà tôi đã bắt đầu mấy tháng gần đây. Con người tôi hay lo lắng, và thường xuyên tính toán sao cho chu toàn hết mọi chuyện. Vì vậy, rất khó cho tôi tạm gác qua một bên những bổn phận hàng ngày để đến “dừng lại” với tăng thân trong một ngày giữa tuần, mặc dù chỉ trong vòng non hai tiếng đồng hồ. Tôi phải tự nhủ thầm: ngày mai, tất cả mọi chuyện vẫn còn nguyên vẹn ở đó, đâu có mất mát đi đâu mà tôi phải bận tâm lo lắng. Nếu có mất mát chăng là thời gian không đợi tôi, là nếu tôi không cho tôi cơ hội, quên lãng sẽ ngày càng vùi tôi sâu hơn trong biển khổ vô tận.
Tôi bước vào thiền đường thân thuộc. Bóng đêm chan hòa, ấp ủ những tấm lòng lân mẫn. Chỉ có một ngọn nến nhỏ lung linh đủ cho tôi tìm cho mình một chỗ trống để trải tấm nệm nhỏ ra và từ từ nằm xuống. Thật là sung sướng biết bao! Tôi đặt lưng xuống sàn, nhắm mắt lại, sửa mình vào tư thế thư giãn, và đắp cho mình tấm chăn mang theo. Tôi cảm thấy một chút thú vị với ý nghĩ là tôi đang được thong dong nhàn hạ, trong khi mọi việc bên ngoài cứ quay cuồng theo cái đà chóng mặt của nó.
Tôi lắng lòng nghe chuông, và tiếp theo tiếng chị Chân Ý bắt đầu hướng dẫn buổi thiền tập. Sau vài lần theo dõi hơi thở, tôi chợt nhận ra toàn thân tôi đang vô cùng đau nhức. Giây phút vui sướng, thoải mái phù du qua mau! Tôi tiếp tục theo dõi, nghe ngóng thân tôi qua từng hơi thở và sự hướng dẫn của chị tôi. Bây giờ cả thân lẫn tâm của tôi đang tràn ngập với sự đau nhức cùng cực. Lạ quá, suốt cả ngày, sao tôi không hề hay biết mình đau như vậy. Tôi đã đi đâu, đã nghĩ gì, đã làm gì. Trí nhớ tôi thoáng gợi lại con người của mình trong ngày với tràn đầy năng lượng, tự tin, và hăng say làm việc. Tôi đã sống qua một ngày như một người thật khoẻ mạnh, không hề biết đến sự có mặt của đau nhức. Hơi thở tôi sâu hơn một chút. Tôi thấy vai bên phải tôi nhói đau hơn những chỗ khác, rồi tôi lại thấy lưng dưới tôi cũng đau. Mỗi chỗ trên người tôi, chúng nó thay phiên nhau nói cho tôi nghe nó đau đớn như thế nào. Tôi thấy toàn thân tôi nằm không yên và tâm tôi vật vã. Tôi cố gắng trở mình nhè nhẹ để đừng gây tiếng động, làm phiền những người bạn đồng tu chung quanh. Tôi bỗng thấy thương mình quá đỗi. Tội nghiệp cho thân tôi, không biết đã bao lâu rồi, tôi quên lãng tôi như thế này.
Tôi chợt nhận ra rằng chính sự bận rộn đã làm cho mình quên đi cái đau nhức trong thân xác. Năng lượng của tôi đã được dồn hết vào những biến cố lớn nhỏ trong ngày mà không còn biết đến sự có mặt của những khó khăn trong thân. Những tâm hành vận chuyển, những tư duy và hành động của tôi trong ngày gần như chịu ảnh hưởng hoàn toàn của những bận rộn kia. Tôi không làm chủ được những thói quen lâu ngày đó. Trong sự thực tập dừng lại để soi chiếu nội tâm, tôi thấy thân và tâm tôi là một. Tôi bàng hoàng nhận ra tôi đang sống như thể chưa bao giờ có những đổ vỡ đớn đau nào đã xảy ra trong quá khứ. Tôi không nghe được tâm tôi thổn thức. Tôi không thấy được vết thương trong lòng mình chưa từng nguôi ngoai. Tôi cứ ngỡ những chuyện đau buồn ngày xưa đã qua đi, nhưng thật ra chúng còn nguyên vẹn vì tôi chưa có đủ năng lượng để ôm ấp và chuyển hóa chúng. Chúng vẫn tiếp tục sống lây lất, chồng chất lên nhau như những đợt sóng ngầm ngày đêm xoáy mòn tâm tư tôi.
Cuộc đời vô thường và thay đổi không ngừng mà tôi sống như một người thân tâm không hề có bệnh. Hình như đó là điều khó khăn nhất đối với tôi khi mình bắt gặp mình không như mình tưởng. Làm sao tôi có thể sai lầm được. Con người tôi thông minh, sáng suốt và cũng tương đối thành công trong đời. Tôi kiêu hãnh về những gì tôi đã trải qua và gặt hái được, và tôi tự hào mình biết mình rất rõ. Nhưng nếu tôi thực sự “đúng” như thế, thì tại sao tôi vẫn lần mò và loay hoay trong một vòng luẩn quẩn trong tôi mà không tài nào thoát ra được. Nếu “đúng” thì tại sao tôi vẫn chưa thấu hiểu những niềm đau nỗi khổ dầy đặc trong tâm thức tôi. Cho tới giờ phút này, tôi vẫn chưa gọi được đúng tên của chúng. Làm sao mình có thể chấp nhận được một con người yếu đuối, cằn khô và vô minh như thế này. Làm sao mình có thể chấp nhận được bao nhiêu năm qua, mình đã uổng công phấn đấu chỉ để bảo vệ cho cái tôi của mình mà thôi.
Bây giờ tôi mới cảm nhận được sự thực tập dừng lại không đơn giản như tôi nghĩ. Chỉ việc nằm xuống, thở vài hơi là thấy dễ chịu ngay. Nhưng rồi sao nữa? Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Khi hơi thở có phần sâu chậm hơn, thân tâm mình sẽ yên hơn, như mặt hồ phẳng lặng, và mình bắt đầu nghe được tiếng nói của lòng mình. Mình sẽ bắt gặp mình ở chỗ mình thường không muốn thấy và không muốn đối diện. Thực tập dừng lại là để cho thân tâm được dịp nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi đủ thì mình mới tạo ra không gian thênh thang để có thể nhìn lại chính mình. Có cơ hội nhìn lại mình thì may ra mình mới hiểu được cái khổ của mình đúng mức. Điều này rất quan trọng đối với tôi. Tôi phải hiểu, phải thấm thía đúng mức sự có mặt của khổ đau thì trái tim tôi mới mềm ra, mới tuôn trào suối nguồn tình thương vô biên. Chị tôi đã nhiều lần nói: chỉ có tình thương mới chuyển hóa được tất cả. Mình càng có nhiều tình thương, mình càng được tự do.
Tôi nằm đây, nằm như một người lữ khách, sau bao nhiêu năm lầm lũi cắm đầu đi, đi mãi, không ngừng nghỉ, bây giờ mới có cơ hội để nằm xuống. Nằm để một lần chấp nhận cho thân tâm mình rơi rụng, tơi bời thành trăm ngàn mảnh vụn. Để cho Bụt thở, để cho Bụt ôm, để cho tăng thân hứng lấy trăm ngàn mảnh vụn tôi tan vỡ, và để cho tăng thân đưa tôi đi về hướng của sự nghỉ ngơi, của sự an lành. Tôi không còn phải đi một mình. Tôi không thể đi một mình. Tôi có tăng thân, có anh có chị, có bác có cô, có con cháu, có Tam Bảo bao bọc ôm ấp tôi. Con đường về nhà là đây. Cùng với tăng thân, tôi đang từng bước trở về với nỗi đau từ kiếp nào của chính tôi.